Tòa Phúc thẩm Palsgraf_kiện_Công_ty_Đường_sắt_Long_Island

Trụ sở Tòa Phúc thẩm New York ở thủ phủ Albany, nơi diễn ra phiên phúc thẩm Palsgraf.

Theo luật, LIRR được quyền tiếp tục kháng cáo đưa vụ việc lên Tòa Phúc thẩm New York, tòa án cấp cao nhất của tiểu bang vì đã có bất đồng quan điểm trong Ban Phúc thẩm, và bị đơn đã tiến hành việc này.[25] LIRR lại lập luận rằng Palsgraf chịu tổn hại không phải do lỗi thiếu trách nhiệm của bị đơn: rằng không có sơ suất nào, và ngay cả khi có, sự sơ suất đó cũng không gây hại cho Palsgraf, vì thương tích đó không phải là một hệ quả tự nhiên và có thể xảy ra của việc hỗ trợ một người đàn ông lên tàu.[20] Lập luận ngắn gọn cáo buộc rằng những nhân viên tàu không thể ngăn người đàn ông lên tàu, và một khi anh ta đã lao mình lên tàu, chỉ còn cách là giúp anh ta; đối mặt với tình huống khẩn cấp như vậy, họ không thể bị buộc tội sơ suất vì họ đã lựa chọn việc hỗ trợ người đàn ông lên tàu, không đứng yên và phó mặc anh ta cho số phận [they elected to assist the man rather than stand idly by and leave him to his fate].[26] Bên nguyên đơn, Luật sư Wood lập luận rằng bồi thẩm đoàn đã tuyên án có sơ suất và các thẩm phán trong Ban Phúc thẩm đã đồng ý đa số. Ông viết rằng có nhiều sự kiện mà bồi thẩm đoàn có thể đưa kết luận sơ suất, bao gồm cả việc đoàn tàu không đóng cửa khi nó khởi hành (mặc dù điều này là để cho phép những người đến muộn lên tàu hay [mở cửa để giảm không khí nóng của] ngày hè thì không chắc chắn).[27] Vụ án được tranh luận trước Tòa Phúc thẩm ở thủ phủ Albany, New York vào ngày 24 tháng 02 năm 1928.[28]

Ý kiến của Cardozo và đa số phúc thẩm

Nguyên đơn đang đứng trên sân ga của bị đơn sau khi mua vé đi đến bãi biển Rockaway. Một đoàn tàu dừng lại ở ga, trên đường đến một nơi khác. Hai người đàn ông chạy về phía trước để đuổi theo nhằm lên tàu. Một người đã lên toa tàu mà không bị trượt chân, mặc dù đoàn tàu đã di chuyển. Người kia, tay xách một kiện hàng nhảy lên xe, nhưng loạng choạng như sắp ngã. Một người bảo vệ trên xe đã giữ cửa mở, đưa tay về phía trước để giúp anh ta vào; và một người bảo vệ khác trên sân ga đã đẩy anh ta từ phía sau. Trong hành động này, gói hàng đã bị bung ra và rơi xuống đường ray. Đó là một gói hàng có kích thước nhỏ, dài khoảng 15 inch và được bọc bởi một tờ báo. Trên thực tế, nó có chứa pháo hoa, nhưng không có gì bên ngoài để thông báo về nội dung của nó. Pháo hoa khi rơi xuống đã nổ tung. Sức mạnh của vụ nổ đã khiến một chiếc cân ở đầu kia của sân ga sụp đổ, cách xa nhiều feet. Cán cân sụp đổ vào nguyên đơn, gây thương tích khiến cô kiện.

Ý kiến của Cardozo về thực tế vụ việc, Palsgraf v. Long Island Railroad Co., 248 N.Y. tr 340–341.

Chánh án Tòa Phúc thẩm, Benjamin N. Cardozo là một thẩm phán rất được kính trọng; sau đó ông trở thành một thẩm phán của Tòa án Tối cao Hoa Kỳ. Sau một sự nghiệp pháp lý nổi bật, ông đã được bầu vào Tòa án Cấp cao New York ở cấp xét xử sơ thẩm vào năm 1913, nhưng nhanh chóng được Thống đốc chỉ định phục vụ tại Tòa Phúc thẩm. Năm 1917, ông được bổ nhiệm làm thẩm phán của tòa án, và năm 1926 được cử tri bầu làm Chánh án.[29] Về vụ án Palsgraf, Cardozo đã viết quan điểm cho đa số tỷ lệ 4–3 của Tòa Phúc thẩm, quyết định hủy bỏ bản án phúc thẩm, lật ngược vụ án và bị đơn LIRR trở lại thắng kiện.[30] Các Thẩm phán Cuthbert W. Pound, Irving LehmanHenry Kellogg cũng đồng tình với Cardozo trong phe đa số.[31]

Trong loạt ý kiến phúc thẩm của các thẩm pháp, quan điểm của Cardozo là tuyên bố dài nhất,[Ghi chú 10][32] ông được Thẩm phán thời hiện đại Posner mô tả là [ý kiến, quan điểm] ngắn gọn và thiên kiến,[33] nó cũng được coi là rất trừu tượng. [32] Theo Giáo sư Walter O. Weyrauch trong bài báo năm 1978, Ý kiến nổi tiếng của Cardozo đã giảm thiểu các tình tiết phức tạp của vụ án xuống mức tối thiểu. Bà Palsgraf chuyển thành [hiểu đơn giản là] nguyên đơn không cần quan tâm đến tuổi tác, tình trạng gia đình hay nghề nghiệp. Ý kiến đã bỏ qua bản chất thương tích của cô, số lượng thiệt hại mà cô tìm kiếm và quy mô bồi thường của ban hội thẩm [the size of the jury award].[34] Ví dụ, Cardozo mô tả Palsgraf (người mà ông không nêu tên, cũng không đề cập đến các con gái của cô) trong vụ việc, khi đang đứng trên sân ga của LIRR chờ tàu, do đó chuyển vị trí của cô ấy như một khách hàng được hưởng mức độ chăm sóc cao bởi hãng đường sắt. Gói chất nổ được mô tả là nhỏ, mặc dù các nhân chứng đã mô tả nó là lớn. Cán cân được mô tả là ở đầu kia của sân ga, cách vụ nổ nhiều thước, nhưng hồ sơ không hỗ trợ tuyên bố này.[35] Đặc điểm này có thể được dựa trên lời khai của Lillian Palsgraf, người đã đi mua một tờ báo từ một quầy báo ở đầu bên kia của sân ga, nhưng vẫn đủ gần để thấy gói hàng rơi xuống. Đặc điểm ý kiến của Cardozo về khoảng cách sau đó bị thách thức bởi nguyên đơn trong đề nghị biện hộ của cô, nhưng bị bác bỏ bởi lập luận cho rằng dù cô ở gần vụ nổ đến đâu, cô cũng không đến gần để đưa cô ấy vào vùng rủi ro có thể thấy trước.[36]

Benjamin N. Cardozo, Chánh án Tòa Phúc thẩm New York và là tác giả của đa số ý kiến ở án lệ Palsgraf (ảnh năm 1932 khi ông được bổ nhiệm làm Thẩm phán Tòa án Tối cao Hoa Kỳ).

Sau khi mô tả thực tế, Cardozo bắt đầu thảo luận vấn đề pháp lý đối với hành vi của các nhân viên tàu của bị đơn; nếu [các nhân viên] sai trong mối quan hệ với người giữ gói hàng, thì không sai trong mối quan hệ với nguyên đơn, người đứng ở xa. Đối với nguyên đơn, đó không phải là hành vi thiếu trách nhiệm.[37] Cardozo dẫn lời Pollock on Torts[Ghi chú 11] và trích dẫn một số trường hợp cho đề xuất rằng bằng chứng về sự cẩu thả trong trong không gian này có thể nói sẽ không thể làm được.[37] Chỉ khi [bị đơn ban đầu] có nghĩa vụ đối với nguyên đơn bị thương, hành vi vi phạm gây ra thương tích thì [mới phát sinh bị đơn] mới có trách nhiệm pháp lý.[38] Ông bảo vệ quyết định của mình, một kết luận khác sẽ liên quan đến chúng ta, và nhanh chóng trong một mê cung của những mâu thuẫn.[37] Cardozo đặt ra các tình huống giả định: nếu một nhân viên bảo vệ đường sắt vấp phải một bọc báo và bên trong có chất nổ, thì có phải chịu trách nhiệm gì đối với hành khách bị thương ở đầu kia sân ga hay không? Kết quả sẽ khác nếu vật chứa chất nổ thay vào đó là một chiếc va li? Cardozo lập luận rằng nếu có sơ suất ngày hôm đó, đó chỉ là sơ suất dẫn đến việc gói hàng bị rơi và phát nổ, và không có hành vi sai trái nào của bên bị đơn đối với Palsgraf vì thương tích cá nhân; sự đa dạng các sự cố này nhấn mạnh nỗ lực bất thành của nguyên đơn trong việc xây dựng quyền của mình trên cơ sở sai lầm của người khác.[39] Ông chỉ thị, rủi ro được nhận thức một cách hợp lý xác định nghĩa vụ phải tuân theo.[40] Cardozo không tha thứ cho bị cáo cố tình thiếu trách nhiệm tác động tổn hại, chẳng hạn như tiến hành bằng cách bắn súng, [gây tổn hại] chỉ vì viên đạn đi theo đường bất ngờ không mong muốn. Cardozo cho rằng đây không phải là trường hợp như vậy: ngay cả khi nhân viên bảo vệ đường sắt cố tình ném gói hàng xuống mà không biết bên trong có chứa chất nổ thì anh ta cũng đã không cố ý gây nguy hại cho Palsgraf và sẽ không phải chịu trách nhiệm pháp lý. Sơ suất không thể áp dụng trách nhiệm pháp lý nếu một hành động cố ý đã không xảy ra.[41]

Cardozo nhấn mạnh, sự tiêu cực bắt nguồn từ các mối quan hệ giữa con người với nhau, không phải từ những gì trừu tượng. Sơ suất mà không làm hại ai không phải là một cực hình [tort]. Ông nhận thấy, việc chứng minh sơ suất của bị đơn và gây thiệt hại cho nguyên đơn là chưa đủ; [phải chứng minh thêm rằng không có] sự vi phạm nghĩa vụ mà bị đơn đã nợ nguyên đơn. Ông đã lần theo lịch sử của luật sơ suất, một khái niệm chưa được biết đến trong thời trung cổ, và lưu ý rằng nó phát triển như một nhánh của luật xâm phạm (law of trespass), và người ta không thể kiện vì tội xâm phạm người khác. Nếu bị đơn sơ suất đối với Palsgraf, họ có thể phải chịu trách nhiệm, nhưng hậu quả sau đó trước hết phải bắt nguồn từ một sai lầm, và bị đơn không có hành vi sai trái pháp lý nào đối với Palsgraf.[42] Vì vậy, các tòa án cấp dưới đã không chính xác, và phán quyết phải được hủy bỏ, vụ án bị bác bỏ; Palsgraf thua kiện phải chịu các án phí kiện tụng.[43]

Bất đồng quan điểm của Andrews

Thẩm phán bất đồng quan điểm William Shankland Andrews (ảnh của ông năm 1903).

William S. Andrews là Thẩm phán Tòa Phúc thẩm,[Ghi chú 12] là một luật gia thông thái được nhớ đến nhiều nhất ngày nay vì ý kiến đối với về án lệ Palsgraf mà ông viết.[44][45] Trong phiên phúc thẩm này, ông cùng hai Thẩm phán Frederick E. Crane và John F. O'Brien cùng ý kiến giữ nguyên kết quả các phiên tòa trước, tức chấp thuận yêu cầu của nguyên đơn; nhưng phán quyết cuối cùng được thông qua bởi bốn thẩm phán khác trong hội đồng thẩm phán, theo quan điểm đảo ngược của Chánh án Cardozo. Về quan điểm, Thẩm phán Andrews bắt đầu bằng một đoạn kể ngắn gọn về các sự kiện: rằng một nhân viên đường sắt đã sơ suất làm rơi rớt gói hàng mà nhân viên tàu không hề hay biết, và vụ nổ sau đó đã khiến nguyên đơn, một hành khách chờ tàu (an intending passenger) bị thương.[46] Ông lưu ý các vấn đề khác biệt cơ bản giữa các thẩm phán liên quan đến luật sơ suất, gồm: liệu có phải có nghĩa vụ đối với nguyên đơn, hành vi vi phạm khiến cô ấy bị thương hay không; và liệu khi nào có một hành động đe dọa đến sự an toàn của người khác, thì người thực hiện nó phải chịu trách nhiệm cho tất cả các hậu quả gần như là của nó, ngay cả khi chúng dẫn đến thương tích cho một người thường được cho là nằm ngoài bán kính nguy hiểm.[46] Andrews tin rằng nếu có một hành động cẩu thả, nguyên nhân gần như gây thương tích cho nguyên đơn, thì điều đó sẽ xác lập trách nhiệm pháp lý.[47]

Palsgraf đang đứng cách đó xa. Không thể nói được bao xa so với hồ sơ; dường như là hai mươi lăm hoặc ba mươi bộ. Có lẽ ít hơn. Không có vụ nổ, cô ấy sẽ không bị thương. Bên kháng cáo trong bản tóm tắt cho rằng không thể phủ nhận rằng vụ nổ là nguyên nhân trực tiếp gây ra thương tích của nguyên đơn. Vì vậy, đó là một yếu tố quan trọng trong việc tạo ra kết quả – ở đây có một trình tự tự nhiên và liên tục, kết nối trực tiếp. Nguyên nhân can thiệp duy nhất là thay vì [trực tiếp] đẩy cô ấy xuống đất, [vụ nổ] chấn động đã phá vỡ chiếc máy cân và lần lượt rơi vào người cô. Không có sự xa cách về thời gian, về không gian. Và chắc chắn, với một vụ nổ như vậy, nó không cần phải có tầm nhìn xa để dự đoán rằng kết quả tự nhiên sẽ là làm bị thương một người trên sân ga ở khoảng cách không xa hơn so với nguyên đơn. Không ai có thể đoán trước được là bằng cách nào: do mảnh vỡ của túi giấy bay ra, bởi mảnh kính vỡ, bởi đống đổ nát của máy móc hay cấu trúc, thì không ai có thể nói được. Nhưng chấn thương trong một số hình thức là có thể xảy ra nhất.

Ý kiến của Andrews về thực tế vụ việc.[48]

Andrews cho rằng lý lẽ của Cardozo quá hạn hẹp, và cảm thấy rằng nên tập trung vào hành động phi lý: lái xe xuống Broadway với tốc độ cao là cẩu thả cho dù có tai nạn xảy ra hay không. Một hành động như vậy là sai trái đối với công chúng, không chỉ đối với những người có thể bị thương. Chăm sóc chu đáo là nghĩa vụ đặt ra cho mỗi người chúng ta để bảo vệ xã hội khỏi nguy hiểm không cần thiết, không phải để bảo vệ cụ thể một mình A, B hoặc C. Trong một thế giới trống rỗng, sự cẩu thả sẽ không tồn tại. Nó liên quan đến một mối quan hệ giữa con người và đồng loại của chúng ta. Nhưng không chỉ đơn thuần là mối quan hệ giữa con người và những người mà anh ta có thể mong đợi một cách hợp lý rằng hành động của anh ta sẽ gây thương tích. Đúng hơn, mối quan hệ giữa anh ta và những người mà anh ta thực sự gây thương tích. Nếu hành động của anh ta có xu hướng gây hại cho một người nào đó, thì người đó sẽ bị hại bất kể họ ở cách đó bao xa đi chăng nữa.[Ghi chú 13][49]

Andrews chỉ ra rằng luật cho phép các nguyên đơn lấy lại quyền lợi từ các bị đơn không có nghĩa vụ đối với họ, ví dụ như: trẻ mồ côi có thể lấy lại [quyền lợi của] bố mẹ của họ, đã bị giết bởi sự thiếu trách nhiệm; một người có thể hồi phục [quyền lợi] cho người phối ngẫu khi mà người phối ngẫu qua đời vì sơ suất [của người khác]. Một công ty bảo hiểm có thể khởi kiện để thay thế và thu hồi số tiền đã thanh toán từ người đã gây ra vụ cháy. Ông nói rằng, đằng sau sự nhiều lời (cloud of words) là sự thật mà họ che giấu, rằng hành động sai trái đối với người được bảo hiểm đã gây hại cho công ty.[50] Một sự kiện có thể có nhiều nguyên nhân, Andrews lưu ý, và chỉ một số có thể được coi là gần nhất. Trách nhiệm pháp lý do sơ suất chỉ có thể được tìm thấy khi có nguyên nhân gần nhất, một thuật ngữ mà thẩm phán thừa nhận là không chính xác. Ông ví von về sự tương tự của một con sông, được tạo thành từ nguồn nước của nhiều nguồn, và vào thời điểm nó chảy ra biển, được trộn lẫn hoàn toàn với nhau. Nhưng trong một thời gian, sau khi nước từ đầm lầy hoặc lớp đất sét gia nhập, nguồn gốc của nó có thể được truy tìm. Khi vượt ra ngoài một điểm nhất định, nó không thể được truy tìm thấy, và đó là nguyên nhân gần nhất; vì sự thuận tiện, vì chính sách công, vì ý thức công lý lởm chởm, luật pháp tự ý từ chối để theo dõi một loạt sự kiện vượt quá một điểm nhất định. Đây không phải là logic. Đó là chính trị thực dụng.[51]

Andrews giải thích, rằng đối với điểm đó, [nó đã] vượt ra ngoài mà không có nguyên nhân gần gũi, được đưa ra khác nhau bởi các thẩm phán khác nhau và bởi các tòa án khác nhau. Ông liệt kê các yếu tố mà tòa án có thể xem xét, chẳng hạn như sự xa xôi về thời gian hoặc không gian và thảo luận về một số giả thuyết, chẳng hạn như tài xế gây tai nạn, tiếng ồn khiến bảo mẫu giật mình đánh rơi một đứa trẻ, sau đó quay trở lại vụ án đang được quyết định. Andrews kết luận cho rằng, phán quyết của bồi thẩm đoàn nên được giữ nguyên. Trong những trường hợp này, theo luật, tôi không thể nói rằng thương tích của nguyên đơn không phải là kết quả gần nhất của sơ suất. Đó là tất cả những gì chúng ta có trước mắt.[48]

Liên quan

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Palsgraf_kiện_Công_ty_Đường_sắt_Long_Island http://www.bu.edu/law/journals-archive/bulr/volume... http://scholarcommons.sc.edu/cgi/viewcontent.cgi?a... http://scholars.unh.edu/unh_lr/vol6/iss1/5 http://www.nycourts.gov/reporter/archives/palsgraf... //www.jstor.org/stable/1285361 //www.jstor.org/stable/3479965 //www.jstor.org/stable/3688909 //www.jstor.org/stable/43059078 http://www.courts.state.ny.us/reporter/archives/pa... https://timesmachine.nytimes.com/timesmachine/1924...